Chương 3 :
Thanh Vũ sơn
Huyền Thanh Trì
cách phương thành không hơn một ngày đi xe ngựa, huyền Thanh Trì cách Thanh Vũ
sơn ngọn núi cái nhất càng gần, sử dụng độn thổ mà đi thì không đến thời gian một
chung trà liền có thể tới
Hôm qua mưa đã tạnh,
huyền Thanh Trì làm sao còn có hoa đào, chỉ còn lại những cánh hoa đã rụng, Tạ
lang hưng phấn lập tực tan, buồn ngủ nheo lại một đôi xinh đẹp phượng mắt.
Tạ Diêu Lam an ủi hắn :
« Nếu không ở trên núi trụ lại một đoạn thời gian, chờ xem quả đào chín
cũng tốt, nếu không thì năm sau lại đến cũng được mà »
Tạ lang buồn ngủ gật
đầu : « Manh Manh đâu ? »
« Không biết »
Tạ Diêu Lam mờ mịt nhìn, nàng còn chưa thói quen chính mình có lớn như vậy một
đứa con, cho nên liền đã quên trông giữ. Vừa định thả ra thần thức đi tìm, lại
chỉ cảm thấy thân thể suy yếu, mới nhớ ra nàng đã bị Tạ lang che lại linh lực,
cả người cùng người phàm không khác.
Tạ lang nhíu mày,
cúi đầu ho khan một tiếng : « Manh Manh chắc là đi Thanh Vũ
sơn »
Tạ Diêu Lam quay đầu
hướng ngọn núi cao nhất trên Thanh Vũ sơn nhìn, đang muốn nói chuyện, lại bị Tạ
lang đánh gãy : « Ngươi nhanh đi mang hắn về đến, Manh Manh không giống
những đứa nhỏ có linh căn, nếu bị tu sĩ nhóm phát hiện hắn có chỗ kỳ dị, chỉ sợ
hắn gặp bất lợi. »
Tạ Diêu Lam kiến
thức qua con mình một hơi thở đã thổi sạch vết máu dính trên túi trữ vậy mà tị
trần bí quyết đều trừ không xong năm xưa, tự nhiên sẽ không dám chậm trễ, gọi Tạ
lang giải trên người cấm chế, đang muốn thi triển độn thổ bí quyết, liền hồi đầu
nhìn Tạ Lang một cái.
Nàng xoay người
theo trên cây đào bẻ một cành, bên trên còn có mấy đóa đã tàn cánh hoa, ngưng tụ
linh lục đem nó biến thành một cây dù màu tím đưa cho Tạ lang : «
Trên núi gió lạnh, ta đi nhanh về nhanh »
Tạ lang tiếp nhận
cây dù màu tím, tay có rất nhỏ run lên, ngẩng đầu nhìn thân ảnh Tạ Diêu Lam đã
muốn biến mất.
Trên Thanh Vũ sơn,
song tu đại điển của Tần Kê cùng A Phi được trang hoàng, giăng đèn kết hoa hết
sức náo nhiệt, Tần Kê là đệ tử đắc ý nhất của chưởng môn Tê Vân, Tê Vân đã là
nguyên anh kỳ đại viên mãn đạo tu, vài năm nữa có thể sẽ đánh sâu vào xuất khiếu
kỳ, toàn bộ Thanh Minh giới không người dám khinh thị. Người đến dự rất nhiều,
đa số là nể mặt Tê Vân mà đến.
Vô luận là nguyên
anh lão tổ hay thanh niên anh tuấn cũng không thể hấp dẫn Tạ Diêu Lam lực chú
ý, nàng chỉ lo hướng sơn môn đệ tử giải thích, nhưng là bọn họ nhất quyết không
cho nàng vào vì không có thiếp mời.
Tạ Diêu Lam lo lắng
cho con đến nỗi muốn khống chế kia đệ tử để vào.
Trong đầu vừa nghĩ
đến thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc : « Tạ tiền bối ? Quả
nhiên là ngươi ? ! »
Tạ Diêu Lam quay đầu
nhìn, thấy được ngày ấy trong rừng rậm đã quen biết Thanh Vũ sơn đệ tử Vương Hướng.
Tạ Diêu Lam miễn cưỡng
lộ ra tươi cười : « Vương đạo hữu »
« Tạ tiền bối
sao lại ở đây ? »
Tạ Diêu Lam nhíu mi
nói : « Nói đến rất dài, hôm nay phu quân ta vốn định đi Huyền Thanh
trì xem hoa đào, nhưng là khuyển tử cùng phụ thân hắn cãi nhau, thừa dịp chúng
ta không chú ý vụng trộm chạy vào Thanh Vũ sơn, cho nên ta đặc biệt tới tìm »
Vương Hướng sớm bị
đã kích thành thói quen, đừng nói chính là có con, hiện tại vị này nữ tu nàng
nói có mười tám phu thị hắn cũng không giật mình, Vương Hướng bình tĩnh quay đầu
hướng thủ vệ đệ tử cầu tình. Bởi vì hắn ở tầng dưới chót đệ tử cũng có chút tiếng
tăm, cho nên gác cổng đệ tử liền cho Tạ Diêu Lam đi vào, dặn dò nàng không được
đi loạn.
Tạ Diêu Lam hướng
Vương Hướng từ biệt, sau đó thả ra thần thức dò xét Manh Manh hướng đi, đợi
nàng phát hiện Manh Manh, cư nhiên hắn đang ở trên ngọn núi cao nhất, làm nàng
suýt phun ngụm máu ra đến.
Nàng ở Thanh Vũ sơn
bên trong chúng đệ tử ở tầng dưới chót hoàn hảo, bọn họ sẽ không nhận ra nàng khuôn mặt, nhưng
là nếu thực đi ngọn núi cao nhất, sư đệ sư muội người nào không biết dưới trướng
Tê Vân còn có một đệ tử Tạ Diêu Lam, những người đó không dễ lừa như hai nha đầu
bên người A Phi.
Tạ Diêu Lam không
muốn gặp A Phi, không muốn gặp sư phụ, cũng không muốn gặp
Tần Kê, nàng không
nghĩ gặp Thanh Vũ sơn bất cứ ai.
Nàng cuối đầu cười
khỗ, có lẽ tư tưởng đó chính là cái trở ngại nàng ngộ đạo nguyên nhân, cứ chần
chờ ở Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, đột phá không được kim đan kỳ.
Ngay tại nàng đứng ở
tại chỗ ngẩn người thời điểm, sau đầu đột nhiên truyền đến một trận kịch liệt
tiếng vang, nàng theo bản năng triệu hồi Bích Tuyền Trượng để chắn, thuận tay lập
phòng ngự cấm chế.
Bên ngoài phòng ngữ
cấm chế, Tạ Diêu Lam thấy rõ người đánh lén, đúng là ngày ấy ở khách sạn cửa đụng
đến hai người Tiểu Thất, Quả Tử.
Hai người giơ kiếm,
trên người sát khí rất mạnh : « Hảo ngươi Tạ Diêu Lam, ngươi đúng là
dám trở về, lúc trước cừu hận Quang Minh trận chiến tỷ tỷ không muốn báo, chúng
ta thay tỷ tỷ báo, ngươi hôm nay nợ máu trả bằng máu đi ! »
Các nàng hai người
vừa mới thấy được ngày ấy ở khách sạn tiểu oa nhi trên Thanh Vũ sơn ngọn núi
cao nhất khi, lập tức kết luận cái kia nữ nhân cũng vào Thanh Vũ sơn, cẩn thẩn
thăm dò thì thấy đúng là như thế, lại lẫn nhau thầm oán mắt mù, Tạ Diêu Lam lúc
trước kim đan trung kỳ tu vi bị hạ xuống đến Trúc Cơ, nhưng là không như lúc
trước gặp ở khách sạn không hề có một tia linh khí, không biết đã dùng gian kế
gì
Hai nàng một người
Trúc Cơ sơ kỳ, một người Trúc Cơ hậu kỳ, thầm nghĩ liên thủ dưới hẳn là có thể
cho này Tạ Diêu Lam một cái giáo huấn, vì thế một ánh mắt giao hội, nhất tề động
thủ.
Tạ Diêu Lam cũng
không muốn nhiều lời, trước mắt hai người này không có ý định buông tha cho
nàng, vì thế nàng trực tiếp huy trượng giải trừ cấm chế, bay thẳng đến hai người
tấn công.
Hai nữ tu bởi vì hằng
năm đi theo A Phi bên người, kinh nghiệm thực chiến ít, chỉ có Quả Tử nhớ rõ
cách đánh liền lập ra cho mình phòng ngự cấm chế, mà Tiểu Thất thì đã sớm quên
việc này, nàng giơ kiếm muốn ra chiêu, đối diện Tạ Diêu Lam nhanh chóng lướt
qua, nàng còn không kịp thấy Tạ Diêu Lam xuất thủ, đã thấy bả vai chợt lạnh,
thanh âm vỡ vụn truyền đến.
Thanh kiếm rơi trên
mặt đất, Tiểu Thất quay đầu nhìn Tạ Diêu Lam đã cách xa nàng ba trượng có hơn,
lúc này cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới, trước mắt bỗng đen, ngất xỉu tại
chỗ.
Quả Tử sửng sờ ở tại
chỗ, nàng thậm chỉ còn không thấy rõ hết mọi chuyện như thế nào, Tiểu Thất là
Trúc Cơ hậu kỳ tu vi cư nhiên liền như vậy ngã xuống, thậm chí ngay bản mạng
pháp khí còn không có lấy ra.
Tạ Diêu Lam không
muốn ở lâu, lạnh lùng quát : « Cút »
Quả Tử cắn môi,
không dám nhiều lời, nâng dậy ngất xỉu Tiểu Thất, bước nhanh rời đi.
Tạ Diêu Lam lập tức
cũng hiểu rõ, nếu để cho thiên hạ tự đoán sự kiện ở Quang Minh trận chiến, chi
bằng nàng thoải mái xuất hiện ở mọi người trước mặt, về phần nàng sư muội, nay
nàng đã không phải kiếm tu, tự nhiên không cần ở lại Thanh Vũ sơn, tìm được con
liền bước đi, nghĩ chắc nàng ấy cũng sẽ không ngăn cản.
Tạ Diêu Lam thu hồi
Bích Tuyền trượng, độn thổ đến quảng trường tổ chức song tu đại điển
Tiếng người ồn ào
Trù bỏ ở trên quãng
trường vội vàng đi Thanh Vũ đệ tử, còn có rất nhiều đệ tử cùng sư tổ, Thanh Vũ
sơn đệ tử áo trắng lẫn vào màu áo của môn phái khác, có vẻ hết sức hỗn tạp.
Tạ Diêu Lam thả ra
thần thức dò tìm, ngay lập tức nhìn thấy con mình.
Nàng dọc theo thảm
đỏ đi đến đài cao, tiểu tử đó đang lười biếng ghế vào lan can phơi nắng, híp
xinh đẹp phượng mắt giống phụ thân đáng đánh đòn tính tình
Đang lúc nàng nắm
áo con thời điểm, không biết ở đâu gọi lớn một tiếng : « Diêu Lam sư
tỷ ! Thật sự là Diêu Lam sư tỷ ! »
Quãng trường đột
nhiên im lặng đến có thể nghe thấy Tạ Diêu Lam trong tay con đang ra sức giãy dụa.
Theo sau một trận
khe khẽ tiếng nói vang lên, giống bị đánh thức côn trùng càng ngày càng nhiều,
càng lúc càng lớn, khí thế mãnh liệt nghênh diện đánh tới. Tạ Diêu Lam bình
tĩnh nghe trong chốc lát, đại khái thảo luận đều là Quang Minh trận chiến sự kiện.
Mang theo sự nghi
ngờ sự việc trước đây, nàng bỏ đi suy nghĩ muốn rời đi, quay đầu hướng Hoa Hướng
Dương điện đi bái kiến sư phụ, con nàng như trước giãy dụa hồ nháo, nàng hung
hăng đánh mông con, ép hắn an tĩnh lại.
Tạ Diêu Lam vừa bước
vào cửa điện, liền thấy một đạo màu đỏ thân ảnh phác lại đây ôm lấy của nàng
chân, nàng mất một phen khí lực mới kiềm chế xuống ý muốn đá quả cầu đỏ đi, chỉ
nghe quả cầu đó liên miên nói : « Sư tỷ, ngươi rốt cục đã trả lại, sư
tỷ người đừng kh6ong cần A Phi, A Phi không bao giờ với ngươi cướp thứ gì, A
Phi cái gì đều cho ngươi, A Phi đem sư huynh cũng cho ngươi, ô ô..sư tỷ người đừng
lại rời đi A Phi »
Quả cầu đỏ một bên
khóc một bên nâng mặt xem nàng, cho dù nàng đã đi trên con đường tu đạo bạc
tình nhưng cũng không tránh khỏi trong lòng run rẩy.
A Phi đứa nhỏ này,
thật sự là càng lớn càng yêu nghiệt.
Lê hoa mang vũ
khuôn mặt cùng mịn màng làn da, còn có chiếc cằm đầy đặn, sương mù mắt hạnh,
không chỗ nào không làm người ta thương tiếc, thầm nghĩ hảo hảo yêu thương một
phen.
Quả cầu đỏ khiếp sợ
nhìn sư tỷ, gặp Tạ Diêu Lam không lộ ra gì cảm xúc biểu tình, như trước là bộ mặt
bình tĩnh, liền khóc lợi hại hơn : « Sư tỷ, người đừng không cần A
Phi, A Phi không bao giờ nữa thưởng ngươi thứ gì, A Phi chỉ muốn sư tỷ chú ý
ta, A Phi… » Nàng càng khóc càng thê lương, nếu vừa rồi còn có một chút giả
dối, hiện tại nhưng là thực sự uỷ khuất, cũng không nói lời xin lỗi, chỉ liên tục
lặp lại đừng rời khỏi A Phi, đừng không cần A Phi
Tần Kê vốn đang đứng
ở sư tôn phía sau, nhìn đến Tạ Diêu lam tiến vào, theo bản năng mị xuống ánh mắt, Quang Minh trận chiến ngày đó, Tạ Diêu
Lam rơi xuống sông Thương Minh, hắn là người cuối cùng tiếp xúc nàng, cho nên
càng thấy rõ Tạ Diêu Lam là làm cách nào lôi kia yêu thú cùng nhau chết, khi đó
Tạ Diêu Lam đã mất năng lực phản kháng, linh khí khô kiệt, mà yêu thú còn lại một
hơi, lúc ấy tình cảnh, hắn cho rằng nàng không thể sống đến tận bây giờ.
Nay nhìn kỹ, nàng
chỉ bị kéo tu vi từ Kim Đan kỳ xuống Trúc Cơ kỳ mà thôi.
« Diêu Lam sư
muội » Tần Kê đi về phía trước, run giọng gọi
Tạ Diêu Lam ngẩng đầu
nhìn, Tần Kê liền như vậy đứng ở nơi đó, một thân áo hồng cao ráo, khuôn mặt
như lúc trước tuấn dật vô song, mày rậm nhíu lại, làm cho người ta hận không thể
tiến lên đi xoa hắn kia lo lắng
Năm đó Tạ Diêu Lam
bị sư tôn mang lên Thanh Vũ sơn, lúc còn nhỏ liền mê luyến này vị sư huynh, có
lẽ cũng mấy trăm năm. Tạ lang biết chuyện này sau liền cười nhạo nàng : « Tiểu
cô nương thật ngây thơ đơn giản, sư huynh ngươi làm sao không biết, hắn là đang
giả bộ hồ đồ, nếu ngươi xinh đẹp chút, giống vi phu như vậy, ngươi thích hắn, hắn
cao hứng còn không kịp, như thế nào giả bộ hồ đồ, lại nói nếu ngươi là hoá thần
kỳ tu vi, hắn lại không thể cự tuyệt. Ngươi còn ở đó ngốc nghếch bị người ghét
bỏ còn không biết, dám nói thầm mến ! Hừ »
Tạ Diêu Lam cười yếu
ớt lắc đầu, đem Tạ lang thanh âm theo trong đầu đá ra, thẳng tắp nhìn Tần Kê sư
huynh : « Sư huynh, đã lâu không gặp »
Quả cầu hồng thực bất
mãn Tạ Diêu Lam cùng Tần Kê nói chuyện, lắc chân nàng càng lúc càng lớn, cuồi
cùng Tần Kê không nhịn được vươn tay đem A Phi nâng dậy, nhưng nàng sống chết nắm
Tạ Diêu Lam váy không buông, Tạ Diêu Lam nhíu mày, lúc này lấy tay làm dao cắt
ra một đạo ngân quang hình cung đem A Phi nắm làn váy cắt đứt
A Phi ngẩn ra, ngây
ngốc trong chốc lát, u thương ngồi xổm xuống lui thành một cái quả cầu hồng,
trong tay hung hăng nắm làn váy Tạ Diêu Lam cắt đến ngón tay trắng bệch.
Tạ Diêu Lam hướng
trong điện bên trong điện sư phụ quỳ xuống lạy : « Bất hiếu đệ tử
tham kiến sư tôn »
Tê Vân là Nguyên Anh
kỳ đại viên mạn, việc khống chế cảm xúc đã luyện tốt, hắn kiềm chế xuống kích động,
thong thả nói : « Năm đó từ biệt, thoáng cái đã hai mươi năm, khi đó
dưới núi không tìm thấy ngươi thi thể, hồn đăng của ngươi trong trường sinh điện
cũng không tắt, vi sư liền hy vọng có ngày gặp lại, nay cuối cùng tâm tư này
cũng hoàn thành »
Tê Vân ba mươi tuổi,
một thân áo trắng, hai mắt cụp xuống, thần thái ngạo nghễ xuất trần, hành vi cử
chỉ đều có vài phần ngọc thu lâm phong quân tử, làm cho người ta sinh kính trọng.
Có người ghé vào Tê
Vân bên tai nói gì đó, hắn gật đầu mìm cười nói : « Hôm nay là ngươi
sư muội cùng sư huynh song tu đại điển, ngươi và ta cùng đợi đại điển qua liên
trò chuyện, chờ để trễ giờ »
Tạ Diêu Lam cúi đầu
vâng dạ
Đúng lúc này đang
ngồi xổm ở cửu quả cầu hồng nháy mắt bạo phát : « Sư phụ, ta không muốn
cùng sư huynh song tu, ta..ta chỉ muốn sư tỷ, ta biết sư tỷ thích sư huynh,ta
đem sư huynh trả lại cho sư tỷ được không ? »
Tê Vân nhíu mày,
quát lơn : « Hồ nháo ! »
Tạ Diêu Lam mặt mày
bình tĩnh gật đầu, quả thật hồ nháo
Ẩn ẩn cảm thấy có
gì kéo váy nàng, Tạ Diêu Lam cúi đầu nhín, Manh Manh dùng ánh mắt chỉ tiếc
không rèn sắt nhìn nàng
« Làm sao vậy ? »
Nàng nhỏ giọng hỏi
Manh Manh thanh âm
vừa phải, nhưng là tiểu hài tử trong trẻo giọng nói ở trong đại điển hết sức dẫn
người chú ý : « Mẫu thân, nghe sư muội ngươi nói, ngươi thế nhưng từng
vừa ý này lô đỉnh sao ? »
Tạ Diêu Lam hoảng
thần : « Cái gì ? »
Manh Manh chỉ hướng
Tần Kê, nhíu mày thoáng nhìn qua, trên mặt biểu tình như là đang ở miễn cưỡng
chịu đựng cái gì : « Một không có thượng đẳng linh căn, hai không có
xuất chúng tiên căn, cơ duyên số mạng cũng bình thường, mặc dù hơi dễ nhìn
nhưng còn không bằng phụ thân một phần mười, ngươi nhưng thế nhưng vừa ý loại
này lô đỉnh ? » Manh Manh đối nhà mình mẫu thân ghét bỏ nói
« Không có ! »
Tạ Diêu Lam kích động phủ nhận.
Manh Manh lúc này mới
hài lòng gật đầu : « Như thế rất tốt »
« Diêu Lam,
đây là con của ngươi ? » Trong điện chỉ có Tê Vân biểu tình bình thản,
còn có thể hỏi ra vấn đều, còn lại đều há hốc mồm
Tạ Diêu Lam nói :
« Đúng vậy, sư tôn »
Manh MAnh nhìn Tê
Vân liếc mắt một cái, hơi gật đầu, lộ ra một chút cao quý cùng ngạo mạn. Sau đó
Manh Manh tiếp tục giáo huấn mẫu thân : « Cho dù mẫu thân thật sự muốn
chọn lô đỉnh, cũng muốn chọn người có linh căn thích hợp, nếu linh căn không hợp,
cơ duyên số mạng có thể bù lại cũng được, dung mạo tuy rằng trọng yếu,
nhưng cũng thể lấy dung mạo làm trọng, thôi, theo ta thấy này trong điện chỉ có
hắn đi, bất qua, còn phải chờ hai tháng sau, hắn mới xem như có thể miễn cưỡng
nhập ta mắt »
Mập mạp ngón tay hướng
phía trước chỉ, Tạ Diêu Lam nhất thời cảm thấy đầu như bị sét đánh, chung quanh
không tiếng động, ngay cả ở cửa khóc nháo quả cầu hồng cũng không động tĩnh.
Thật lâu sau mới
vang lên Tạ Diêu Lam lắp bắp giải thích : « Khuyển tử bướng bỉnh,
cũng không phải cố ý mạo…mạo phạm sư tôn, mong sư tôn bao dung »
Comments
Post a Comment