Skip to main content

YÊU NGHIỆT THỪA TƯỚNG SỦNG THÊ - Chương 5

Sương Nhiễm Tuyết Y
Edit: Tiểu Từ
Chương 05: Đụng ngã yêu nghiệt mỹ nam

"Uy, ngươi không muốn sống nữa!" Một âm thanh tựa như tiếng vịt kéo ra thanh âm dài.
            Thanh Linh nóng rần lên  vì chưa được uống thuốc, mới chạy không bao lâu bước chân đã loạn choạng, nhức đầu, ánh mắt dần dần mơ hồ, lảo đảo chạy ra một chỗ khúc quanh đụng vào một chiếc xe ngựa,  trước mắt tối sầm lại, người liền ngất đi.
            Một chiếc xe sang trọng được hai bạch mã kéo, lớn và hoa lệ, màn xe trên có dây bạc quấn quít lấy hoa đằng, trên mui xe có viên dạ minh châu lớn chừng quả đấm. Mặc dù đẹp đẽ quý giá lại không để cho người cảm thấy tục khí, ngược lại làm cho người khác vừa nhìn liền biết  người trong xe thân phận phi phàm.
             A Thất là người đánh xe nhìn thấy Thanh Linh một đầu đụng vào xe ngựa liền té xỉu, chính không biết làm như thế nào cho phải, trong xe liền bay ra một âmthanh  nhàn nhã ôn nhuận, "A Thất, như thế nào không đi?" Giọng nói thanh thản mà lười biếng, âm sắc mỹ miều có thể so với tiên nhạc.
            "Công tử, có người đụng vào xe ngựa hôn mê."
            "A, là ai?" Hỏi không đếm xỉa tới.
            A Thất hướng về người té xỉu định thần nhìn lại, nói: "Là Uy Viễn phủ tướng quân Diệp nhị tiểu thư."
            Người bên trong xe trầm ngâm.
            "Hách Liên Dực" ngã xuống đất ngất đi Thanh Linh đột nhiên kêu lên tên của một người, thanh âm cực yếu, nhưng người bên trong xe vẫn là nghe được.
            Màn xe bị một tay trắng noãn vén lên, trong phút chốc, thiên địa thất sắc.
            Trong xe, một bạch y nam tử, lười biếng nghiêng tựa trên chăn lông màu trắng.  Tóc so với  nữ tử bình thường còn dài hơn, đen tuyền rủ xuống chăn lông, như một đóa hắc liên hoa. Gương mặt kia như bạch ngọc không hề tỳ vết giành hết nhật nguyệt phong hoa, cực thanh, cực đẹp, cũng cực  tao nhã, tựa như tiên cũng tựa như yêu quái. Tà áo có thêu hoa văn màu tím nhạt thanh lịch tao nhã, vạt áo màu trắng ở trên thảm lông trải rộng. Khoan thai như mẫu đơn nhưng không mất đi sự thoát tục,  lộng lẫy nhưng không mất sự tinh tế.
            Tư sắc tự nhiên, chiếm hết phong lưu.
            Phong thái khuynh thế, hào hoa phong nhã tuyệt thế.
            Vẻn vẹn một ánh mắt lười biếng, cũng đủ để câu mất tâm hồn, khuynh đảo chúng sinh.
            Người đi đường chứng kiến  mỹ nam tử đẹp như tranh trong xe  như vậy, mặt tràn đầy kinh diễm, bước chân lại không chuyển động, đứng yên tại chỗ.
            A Thất thấy mọi người nhìn chằm chằm, trong lòng không vui, lên tiếng nói, "Nhìn cái gì, chưa thấy qua thiếu gia xinh đẹp như hoa sao, lại còn nhìn nữa ta liền thu tiền các người ."
            "Cắt" mọi người khinh bỉ.
            "Hách Liên Dực..." Thanh Linh vô ý thức lẩm bẩm.
            Bạch y nam tử nhìn Thanh Linh, đột nhiên, khóe môi dẫn ra một đường cong đầy hàm ý,  nhìn qua không thấy con ngươi đen thâm thúy cực nhanh chợt lóe qua một tia tìm tòi nghiên cứu.
            Một đạo bạch quang trong xe bay ra, mọi người còn không kịp thấy rõ là cái gì, trên mặt đất Thanh Linh cũng đã biến mất không thấy nữa. Lại ngẩng đầu nhìn xe ngựa, màn xe đã hạ xuống.
            "A Thất, đi thôi."  thanh âm  say lòng người từ trong xe thản nhiên bay ra.
            Bạch y nam tử quấn ở ngang hông Thanh Linh bạch gấm, cũng đem nàng nằm thẳng.
            Sắc mặt nàng trắng bạch thật sự dọa người, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, một cái tay đặt ở ngực dùng sức che, bộ dáng hết sức thống khổ, "Hách Liên Dực, ngươi thật là ác độc!" Thanh âm ở rộng rãi hoa lệ trong xe ngựa dị thường rõ ràng, tràn trề hận ý cùng phẫn nộ.
            "Ngươi hận Hách Liên Dực" bạch y nam tử khẳng định nói.
            Hách Liên Dực ,vị hôn thê Mạch Sương nhất tử, thái tử bị phế, liên tiếp Mạch Chiêu Nam gặp chuyện không may, định quốc Hầu phủ bị diệt , Hách Liên Dực liền bắt đầu rõ ràng lôi kéo phủ tướng quân. Tướng quân bên ngoài, Hách Liên Dực trước hết đem chủ ý đánh vào phủ tướng quân hai vị ngàn kim trên thân . Thời gian đó, hắn chịu khó chạy ngược chạy xuôi ở phủ tướng quân, chỉ là không biết sao mà trêu chọc Diệp nhị tiểu thư oán hận.
            "Ca, không cần đi, ca!" Nàng thanh âm thê lương, có thể so với tiếng than đỗ quyên.
            Hắn nhìn xem nàng  lông mi bất an một cái, tiện tay rót chén trà, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động tiêu sái, ưu nhã đẹp như tranh. Dùng ngón tay trỏ dính chút ít nước trà, hướng về giữa lông mày nàng nếp uốn xóa đi, tựa hồ đang thử đồ san bằng. Lòng ngón tay truyền đến nhiệt độ nóng hổi làm cho hắn hơi hơi nhíu mày, nha đầu kia thế nhưng sốt nghiêm trọng như thế.
            Giữa lông mày có cảm giác mát thấm vào, Thanh Linh sắc mặt thống khổ giảm bớt không ít. Mơ hồ mở mắt, trong sương mù chứng kiến nhất người nam tử, nam tử kia giống như đại ca bộ dáng, nàng vui mừng lập tức ngồi dậy, "Ca, nguyên lai ngươi không chết, ta cũng biết là ngươi sẽ không bỏ lại ta."
            Bạch y nam tử kinh ngạc, Diệp phủ các công tử đều còn sống đâu, này Diệp Thanh Linh như thế nào lại cho rằng ca ca nàng tử ?
            Đầu bị thiêu hồ đồ Thanh Linh tâm tư nhất kích động, khoan khoái hướng về nam tử đánh tới.
            Không ngờ, xe ngựa đột nhiên chấn động, Thanh Linh vọt tới sức lực không nhỏ, bạch y nam tử không đề phòng, đánh ngã chén trà sau liền bị nàng một phen đụng ngã ở trên thảm lông.
            Mềm mại , ấm áp cánh môi lướt qua gò má, bạch y nam tử trong nháy mắt toàn thân cứng còng, trong mũi có mùi thơm ngát bồng bềnh thuộc về nữ tử vô cùng đặc biệt, hô hấp vừa loạn, lòng bình tĩnh không gợn sóng tâm lại sinh ra rung động. Đáng chết, bị một nữ tử đụng ngã, lấy tính tình của hắn là nên lập tức vứt nàng ra xe ngựa đi , hết lần này tới lần khác trên tay lại không hề cử động. Cô gái cánh tay ngọc để bên hông, thân thể nữ tử mềm mại dán chặt ở trên người, hết sức hòa hợp, tựa hồ trời sinh nên như thế. Nàng vặn vẹo hai cái, có một cỗ cảm giác tê dại tê dại chảy khắp toàn thân hắn, hắn kinh ngạc loại cảm giác này lại không để cho hắn chán ghét.
            "Công tử, bên trong không có sao chứ?" Xe ngựa vừa rồi đi ngang qua một cái hố nên rung chấn một tý, A Thất nghe được bên trong có động tĩnh, ổn định xe ngựa xong  bàn tay vén  rèm xe  lên, đúng lúc chứng kiến công tử nhà mình bị nữ nhân áp đảo một màn, khiếp sợ trừng to mắt, một lát sau cười ra tiếng lớn , "Ha ha ha, cáo già quyến rũ mê người công tử của chúng ta cũng có lúc bị nữ nhân áp đảo khí tiết tuổi già khó giữ được."
            Ách, khí tiết tuổi già khó giữ được? Dường như bạch y mỹ nam cũng bất quá chừng hai mươi tuổi...
            Bạch y nam tử không một tia xấu hổ, rất là thong dong bình tĩnh kéo Thanh Linh ra, nhưng mà Thanh Linh bị kéo ra rất nhanh lại quấn đến. Bạch y nam tử bất đắc dĩ cười một tiếng, trực tiếp ôm nàng ngồi dậy.
            "A, đột nhiên phát hiện ta có thể một lần nói ra ba thành ngữ, công tử ta lại có tiến bộ a, có thể hay không ban thưởng A Thất?"
            Thành ngữ ngu ngốc A Thất không hiểu chính mình nói gì đó, nhận được  công tử nhà mình giống như cười mà như không cười, mới phát giác trong lòng rét lạnh , có loại cảm giác xấu, "Hắc hắc, ta là nói giỡn ." Nói xong liền vội vàng để màn xe xuống.
            "Muốn thưởng phải không? Tốt, vậy thì phần thưởng ngươi đem 'Khí tiết tuổi già khó giữ được A Thất cáo già quyến rũ mê người' những lời này viết một ngàn lần." Thanh âm nhu hòa thong dong, tựa như tháng ba gió xuân phất qua dương liễu.
            A Thất lại lạnh rùng mình, vẻ mặt đau khổ khóc thét: "Công tử, có thể không làm hay không a?" Hắn tối đáng ghét viết chữ.
            "Ngươi quá ồn , lại thêm một ngàn lần." Trong xe người thản nhiên nói.
            Lại thêm một ngàn lần, A Thất hù dọa lập tức câm miệng.
            Bạch y nam tử kéo ra người trong ngực, chứng kiến nơi ngực quần áo ướt một mảng lớn, hắn ghét nhíu mày.
            Thanh Linh gò má vẫn còn treo nước mắt, ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện trước mắt gương mặt này không phải là đại ca mà là Hách Liên Dực .
            Dĩ nhiên là Hách Liên Dực!
            Nàng điềm đạm đáng yêu  đột biến thánh ngoan lệ, trong lòng phẫn nộ không ngừng kêu gào, tay không chút lưu tình, không có báo trước dùng lực trên mặt bạch y nam tử quăng một chưởng.
            Nam tử da thịt tuyết trắng lập tức hiện ra dấu năm ngón tay

Comments

Popular posts from this blog

NAM CHỦ LÀ ĐÓA LIÊN HOA HIỂM ĐỘC Tác giả: Lượng Nhược Tinh Thần Edit: Ngưng Sương Độ dài: đã hoàn Văn Án: Muốn nhìn thanh lâu kỹ tử nam chủ như thế nào yêu nữ chủ sao? Muốn nhìn một thân phong tình hắn như thế nào theo đuổi nữ chủ sao? Muốn nhìn hắn vì theo đuổi tình yêu mà bị làm mất mặt hết lần này đến lần khác sao? Nam chủ là con của thanh lâu kỹ tử, tính tình ghen tị, tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, lòng dạ rắn rết, hơn nữa còn là hoang tưởng cuồng ( thuộc tính: trung khuyển cùng si tình, ngây thơ cùng u buồn nên đừng ghét bỏ hắn ). Nữ chủ chính trực, nhân từ, thánh mẫu. Là cái tràn đầy năng lượng nữ hán tử. Thỉnh vào xem hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược như thế nào trộn lẫn cùng nhau. Note: nữ sinh con văn Nội dung nhãn hiệu: xuyên không, ngọt văn, thần tiên ma quái Nhân vật chính: Trương mông, Hứa Lục Trà. Vai phụ: Chung Hoặc, Dương Tình  Nhận xét của Độc giả Tàng Thư Viện: Như tác giả đã nói, nam 9 là kỹ n...

[NỮ TÔN] XUYÊN VIỆT CHI THÊ BẰNG PHÚ QUÝ

[ Nữ Tôn ] Xuyên việt chi thê bằng phú quý Tác giả: Đinh Ngũ Convert: meoconlunar Nguồn: Tàng Thư Viện Editor: Ngưng Sương Tình trạng: Đã hoàn Văn án Hôn thư hiệp định Nhà gái: Phương Nghi Vân Nhà trai: Trấn quốc vương phi trưởng tử Thiên Đan Phong Nội dung Một: nhà trai gả cho nhà gái làm chính phu, vương phi tặng nhà gái nhà cao cửa rộng ở kinh thành, tôi tớ nhiều người, vợ chồng sau khi thành hôn phải ở tại kinh thành. Hai: nhà gái phải đối xử tử tế với nhà trai, không có lí do gì để từ chối việc động phòng với nhà trai, tân hôn tháng đầu tiên mỗi ngày phải động phòng, về sau thì bảy ngày một lần. Ba: nhà gái trước mười tám tuổi không được cùng nam tử khác có quan hệ  mờ ám. Bốn: nhà gái mang thai lần đầu phải cam đoan là của nhà trai, trừ phi nhà gái có chứng cứ chính xác chứng minh nhà trai vô sinh thì có thể là của người khác. Năm: nhà gái không được cưới sườn phu, thấp hơn là phu thị phải từ nhà trai chỉ định,...

NỮ PHỤ KHÔNG LẪN VÀO - THẾ GIỚI THỨ 2 - CHƯƠNG 22

NỮ PHỤ KHÔNG LẪN VÀO  THẾ GIỚI THỨ 2 - CHƯƠNG 22 Lâm Đạm bị trói gô giải vào Tuyên Bình Hầu phủ, không ra nửa canh giờ cũng đã tiến vào chính viện, thành trưởng công chúa thượng khách. Nàng uống một bát canh gừng, ủ ấm thân thể, lúc này mới vì trưởng công chúa giải nghi hoặc: "Điện hạ bệnh, không thể giảm âm, cũng không thể bổ dương, nếu không triệu chứng sẽ còn tăng thêm." Trưởng công chúa lập tức bó tay toàn tập, rầu rĩ nói: "Bình thường biện pháp cũng không thể dùng, vậy ta đây bệnh lại nên như thế nào trị?" Thẳng đến lúc này nàng mới hiểu được, không phải Thái Y Viện thái y vô dụng, mà là bệnh của mình quá mức cổ quái, căn bản không thể lấy chữa theo cách bình thường. Lâm Đạm châm chước một lát, từ từ nói: "Mệnh môn chiếm giữ hạ tiêu, chính là nhân thân chân hỏa, là hỏa khí cái gốc. Ta không bổ âm hỏa, không bổ dương, trực tiếp dùng thuốc ở dưới tiêu, vì ngài bổ chân hỏa, chân hỏa vượng thì dương khí vượng, dương khí vượng thì âm hỏa a...