Sương Nhiễm Tuyết Y
Edit: Tiểu Từ
Chương 05: Đụng ngã yêu nghiệt mỹ nam
"Uy, ngươi không muốn sống nữa!" Một âm thanh tựa
như tiếng vịt kéo ra thanh âm dài.
Thanh Linh
nóng rần lên vì chưa được uống thuốc, mới chạy
không bao lâu bước chân đã loạn choạng, nhức đầu, ánh mắt dần dần mơ hồ, lảo đảo
chạy ra một chỗ khúc quanh đụng vào một chiếc xe ngựa, trước mắt tối sầm lại, người liền ngất đi.
Một chiếc xe sang trọng được hai bạch mã kéo, lớn và hoa lệ, màn xe trên có dây bạc quấn quít lấy hoa đằng,
trên mui xe có viên dạ minh châu lớn chừng quả đấm. Mặc dù đẹp đẽ quý giá lại
không để cho người cảm thấy tục khí, ngược lại làm cho người khác vừa nhìn liền
biết người trong xe thân phận phi phàm.
A Thất là người đánh xe nhìn thấy Thanh Linh
một đầu đụng vào xe ngựa liền té xỉu, chính không biết làm như thế nào cho phải,
trong xe liền bay ra một âmthanh nhàn nhã ôn nhuận, "A Thất, như thế nào
không đi?" Giọng nói thanh thản mà lười biếng, âm sắc mỹ miều có thể so với
tiên nhạc.
"Công
tử, có người đụng vào xe ngựa hôn mê."
"A, là
ai?" Hỏi không đếm xỉa tới.
A Thất hướng
về người té xỉu định thần nhìn lại, nói: "Là Uy Viễn phủ tướng quân Diệp
nhị tiểu thư."
Người bên
trong xe trầm ngâm.
"Hách
Liên Dực" ngã xuống đất ngất đi Thanh Linh đột nhiên kêu lên tên của một
người, thanh âm cực yếu, nhưng người bên trong xe vẫn là nghe được.
Màn xe bị một
tay trắng noãn vén lên, trong phút chốc, thiên địa thất sắc.
Trong xe, một
bạch y nam tử, lười biếng nghiêng tựa trên chăn lông màu trắng. Tóc so với nữ tử bình thường còn dài hơn, đen tuyền rủ xuống
chăn lông, như một đóa hắc liên hoa. Gương mặt kia như bạch ngọc không hề tỳ vết
giành hết nhật nguyệt phong hoa, cực thanh, cực đẹp, cũng cực tao nhã, tựa như tiên cũng tựa như yêu quái. Tà
áo có thêu hoa văn màu tím nhạt thanh lịch tao nhã, vạt áo màu trắng ở trên thảm
lông trải rộng. Khoan thai như mẫu đơn nhưng không mất đi sự thoát tục, lộng lẫy nhưng không mất sự tinh tế.
Tư sắc tự
nhiên, chiếm hết phong lưu.
Phong thái
khuynh thế, hào hoa phong nhã tuyệt thế.
Vẻn vẹn một
ánh mắt lười biếng, cũng đủ để câu mất tâm hồn, khuynh đảo chúng sinh.
Người đi đường
chứng kiến mỹ nam tử đẹp như tranh trong
xe như vậy, mặt tràn đầy kinh diễm, bước chân lại không chuyển động, đứng
yên tại chỗ.
A Thất thấy
mọi người nhìn chằm chằm, trong lòng không vui, lên tiếng nói, "Nhìn cái
gì, chưa thấy qua thiếu gia xinh đẹp như hoa sao, lại còn nhìn nữa ta liền thu tiền
các người ."
"Cắt"
mọi người khinh bỉ.
"Hách
Liên Dực..." Thanh Linh vô ý thức lẩm bẩm.
Bạch y nam
tử nhìn Thanh Linh, đột nhiên, khóe môi dẫn ra một đường cong đầy hàm ý, nhìn qua không thấy con ngươi đen thâm thúy cực
nhanh chợt lóe qua một tia tìm tòi nghiên cứu.
Một đạo bạch
quang trong xe bay ra, mọi người còn không kịp thấy rõ là cái gì, trên mặt đất
Thanh Linh cũng đã biến mất không thấy nữa. Lại ngẩng đầu nhìn xe ngựa, màn xe
đã hạ xuống.
"A Thất,
đi thôi." thanh âm say lòng người từ trong xe thản nhiên bay ra.
Bạch y nam
tử quấn ở ngang hông Thanh Linh bạch gấm, cũng đem nàng nằm thẳng.
Sắc mặt
nàng trắng bạch thật sự dọa người, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, một cái tay đặt ở ngực dùng
sức che, bộ dáng hết sức thống khổ, "Hách Liên Dực, ngươi thật là ác độc!"
Thanh âm ở rộng rãi hoa lệ trong xe ngựa dị thường rõ ràng, tràn trề hận ý cùng
phẫn nộ.
"Ngươi
hận Hách Liên Dực" bạch y nam tử khẳng định nói.
Hách Liên Dực ,vị hôn thê Mạch Sương nhất tử, thái tử bị phế, liên tiếp Mạch Chiêu Nam gặp
chuyện không may, định quốc Hầu phủ bị diệt , Hách Liên Dực liền bắt đầu rõ
ràng lôi kéo phủ tướng quân. Tướng quân bên ngoài, Hách Liên Dực trước hết đem
chủ ý đánh vào phủ tướng quân hai vị ngàn kim trên thân . Thời gian đó, hắn chịu khó chạy ngược chạy xuôi ở phủ tướng quân, chỉ là không biết sao mà trêu chọc
Diệp nhị tiểu thư oán hận.
"Ca,
không cần đi, ca!" Nàng thanh âm thê lương, có thể so với tiếng than đỗ
quyên.
Hắn nhìn
xem nàng lông mi bất an một cái, tiện
tay rót chén trà, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động tiêu sái, ưu
nhã đẹp như tranh. Dùng ngón tay trỏ dính chút ít nước trà, hướng về giữa lông
mày nàng nếp uốn xóa đi, tựa hồ đang thử đồ san bằng. Lòng ngón tay truyền đến nhiệt
độ nóng hổi làm cho hắn hơi hơi nhíu mày, nha đầu kia thế nhưng sốt nghiêm trọng
như thế.
Giữa lông
mày có cảm giác mát thấm vào, Thanh Linh sắc mặt thống khổ giảm bớt không ít.
Mơ hồ mở mắt, trong sương mù chứng kiến nhất người nam tử, nam tử kia giống như
đại ca bộ dáng, nàng vui mừng lập tức ngồi dậy, "Ca, nguyên lai ngươi
không chết, ta cũng biết là ngươi sẽ không bỏ lại ta."
Bạch y nam
tử kinh ngạc, Diệp phủ các công tử đều còn sống đâu, này Diệp Thanh Linh như thế
nào lại cho rằng ca ca nàng tử ?
Đầu bị
thiêu hồ đồ Thanh Linh tâm tư nhất kích động, khoan khoái hướng về nam tử đánh
tới.
Không ngờ,
xe ngựa đột nhiên chấn động, Thanh Linh vọt tới sức lực không nhỏ, bạch y nam tử
không đề phòng, đánh ngã chén trà sau liền bị nàng một phen đụng ngã ở trên thảm
lông.
Mềm mại , ấm
áp cánh môi lướt qua gò má, bạch y nam tử trong nháy mắt toàn thân cứng còng,
trong mũi có mùi thơm ngát bồng bềnh thuộc về nữ tử vô cùng đặc biệt, hô hấp vừa
loạn, lòng bình tĩnh không gợn sóng tâm lại sinh ra rung động. Đáng chết, bị một
nữ tử đụng ngã, lấy tính tình của hắn là nên lập tức vứt nàng ra xe ngựa đi , hết
lần này tới lần khác trên tay lại không hề cử động. Cô gái cánh tay ngọc để bên
hông, thân thể nữ tử mềm mại dán chặt ở trên người, hết sức hòa hợp, tựa hồ trời
sinh nên như thế. Nàng vặn vẹo hai cái, có một cỗ cảm giác tê dại tê dại chảy
khắp toàn thân hắn, hắn kinh ngạc loại cảm giác này lại không để cho hắn chán
ghét.
"Công
tử, bên trong không có sao chứ?" Xe ngựa vừa rồi đi ngang qua một cái hố
nên rung chấn một tý, A Thất nghe được bên trong có động tĩnh, ổn định xe ngựa xong
bàn tay vén rèm xe lên, đúng lúc chứng kiến công tử nhà mình bị nữ
nhân áp đảo một màn, khiếp sợ trừng to mắt, một lát sau cười ra tiếng lớn ,
"Ha ha ha, cáo già quyến rũ mê người công tử của chúng ta cũng có lúc bị nữ
nhân áp đảo khí tiết tuổi già khó giữ được."
Ách, khí tiết
tuổi già khó giữ được? Dường như bạch y mỹ nam cũng bất quá chừng hai mươi tuổi...
Bạch y nam
tử không một tia xấu hổ, rất là thong dong bình tĩnh kéo Thanh Linh ra, nhưng
mà Thanh Linh bị kéo ra rất nhanh lại quấn đến. Bạch y nam tử bất đắc dĩ cười một
tiếng, trực tiếp ôm nàng ngồi dậy.
"A, đột
nhiên phát hiện ta có thể một lần nói ra ba thành ngữ, công tử ta lại có tiến bộ
a, có thể hay không ban thưởng A Thất?"
Thành ngữ
ngu ngốc A Thất không hiểu chính mình nói gì đó, nhận được công tử nhà mình giống như cười mà như không
cười, mới phát giác trong lòng rét lạnh , có loại cảm giác xấu, "Hắc hắc,
ta là nói giỡn ." Nói xong liền vội vàng để màn xe xuống.
"Muốn
thưởng phải không? Tốt, vậy thì phần thưởng ngươi đem 'Khí tiết tuổi già khó giữ
được A Thất cáo già quyến rũ mê người' những lời này viết một ngàn lần."
Thanh âm nhu hòa thong dong, tựa như tháng ba gió xuân phất qua dương liễu.
A Thất lại
lạnh rùng mình, vẻ mặt đau khổ khóc thét: "Công tử, có thể không làm hay
không a?" Hắn tối đáng ghét viết chữ.
"Ngươi
quá ồn , lại thêm một ngàn lần." Trong xe người thản nhiên nói.
Lại thêm một
ngàn lần, A Thất hù dọa lập tức câm miệng.
Bạch y nam
tử kéo ra người trong ngực, chứng kiến nơi ngực quần áo ướt một mảng lớn, hắn
ghét nhíu mày.
Thanh Linh
gò má vẫn còn treo nước mắt, ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện trước mắt gương mặt
này không phải là đại ca mà là Hách Liên Dực .
Dĩ nhiên là
Hách Liên Dực!
Nàng điềm đạm
đáng yêu đột biến thánh ngoan lệ, trong
lòng phẫn nộ không ngừng kêu gào, tay không chút lưu tình, không có báo trước
dùng lực trên mặt bạch y nam tử quăng một chưởng.
Nam
tử da thịt tuyết trắng lập tức hiện ra dấu năm ngón tay
Comments
Post a Comment