Chương 37: Cưới
minh phu [ thượng ]
Mùng tám tháng tư, đại cát đại lợi ngày, Ngọc thừa tướng
phủ, tân khách cả sảnh đường, đồng nghiệp nhóm đều vì nàng chúc mừng. Nhi tử thứ
năm của nàng, kinh thành đệ nhất mỹ nhân Ngọc Linh Lung sẽ xuất giá, thê chủ là
Bắc Cương vương phi tam nữ nhi Đan Nịnh quý nữ.
Bắc Cương vương phi, tiên hoàng muội muội, sinh có ba
nữ, trưởng nữ Đan Bác, thế nữ phụ tá nàng thống trị Bắc Cương, thứ nữ Đan Anh bị
Trấn Quốc vương phi lựa chọn đăng cơ làm nữ hoàng.
Bởi vì có nữ làm nữ hoàng, Bắc Cương vương phi ở hoàng
tộc địa vị gần bằng Trấn Quốc vương phi. Của nàng tam nữ nhi cưới phu, tự nhiên
là cả triều ăn mừng.
Bắc Cương vương phi là phiên vương, không có nữ hoàng
tuyên triệu là không thể vào kinh, nữ hoàng nhớ tình tỷ muội, ban thưởng vương
muội Đan Nịnh quý nữ một tòa phủ đệ tổ chức hôn nhân.
Trống đập liên hồi, kèn xona thổi in ổi, cả sảnh đường
vui mừng. Đang lúc tân nương ở phủ thừa tướng hỉ đường bái kiến công công bà bà,
bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm hoảng sợ cùng khóc rống, hơn nữa chính
hướng bên này lại đây.
Mừng rỡ ngày ai lại ở than khóc? Khách quý nhóm hai mặt
nhìn nhau, phủ thừa tướng gia quy thật sự là rất tệ.
Ngọc thừa tướng đen mặt ngăn chận lửa giận, đang muốn
hỏi hạ nhân, vài cái trẻ tuổi tiểu thị mặt mang nước mắt thất kinh chạy vào,”
Phù phù “Quỳ xuống,” Phu nhân, việc lớn không tốt, ngũ công tử nhảy lầu bỏ
mình.”
Nhất thời, khách nhân toàn trường ngây dại, nhạc
công nhóm cũng ngừng lại, mãn tràng một mảnh tĩnh mịch.
Chú rể lưu luyến si mê thế tử tướng quân phu nhân, ở
đây đều có nghe thấy, thiếu niên ôm ấp tình cảm thôi, thành thân có thê chủ sẽ
quên mất, không nghĩ tới Ngọc Linh Lung như vậy quyết tuyệt, cư nhiên chọn chết
cự hôn.
“Cẩu nô tài, các ngươi nói bậy bạ gì đó? Người tới,
đưa bọn họ kéo xuống.” Ngọc thừa tướng mặt xanh mét, con đã chết đương nhiên
đau lòng, nhưng làm mất mặt tân nương cùng chúng tân khách, nàng thế nào xuống
đài?
“Chậm, thừa tướng đại nhân, sao không làm cho tiểu thị
nói rõ ràng?" tân nương ngay cả bà bà cũng không kêu.
Cửa này việc hôn nhân kỳ thực nàng cũng không nguyện
ý, toàn kinh thành mọi người biết Ngọc thừa tướng ngũ công tử mê luyến Phương
phu nhân, nếu không mẫu phi cùng nữ
hoàng Nhị tỷ cứng rắn ép, nàng cũng sẽ không cưới hắn.
Nàng lần đầu tiên làm tân nương, chú rể cư nhiên bỏ
mình, này không phải làm cho nàng trên lưng khắc phu đồn đãi sao?
“Hiền tức, nhất định......"
“Thừa tướng đại nhân, đừng kêu ta là hiền tức, nếu là Ngọc
công tử mất, ngươi ta liền không phải mẹ chồng nàng dâu quan hệ.” Cao ngạo thiếu
nữ vẻ mặt tức giận.
Ngọc thừa tướng kinh ngạc, nhất thời không biết như thế
nào cho phải.
“Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bồi Linh Lung sườn
phu thị phu đâu?" thừa tướng chính phu lớn tiếng quát hỏi.
“Ngũ công tử mấy ngày nay thật bình tĩnh, đọc sách tập
viết không có gì khác thường. Sáng nay đứng lên, hắn đi theo hai vị chủ nhân
cùng hỉ công nhóm trang điểm thay quần áo, luôn luôn… luôn luôn đều thật cao hứng.
Ai cũng không nghĩ tới, ai cũng không nghĩ tới, rời đi khuê lâu thời điểm, hắn
đột nhiên đẩy ra bên người nhân chạy đến vòng bảo hộ thả người nhảy xuống. Gì
thị phu đương trường choáng váng đến, Phương sườn phu chạy đến dưới lầu đi cứu
công tử, công tử, công tử đã không còn thở nữa.” Một vị tiểu thị cả người phát
run, không dám đáp lời, một vị khác lớn mật tiểu thị lắp bắp về phía mọi người
miêu tả sự tình trải qua.
Chủ sự hai vị phu thị, một người thể nhược hôn mê bất
tỉnh, một người bình thường rất bình tĩnh mắt thấy thân sinh con nhảy lầu bỏ
mình, nhất thời hoang mang lo sợ, phỏng chừng còn tại ôm thi thể khóc rống. Bên
người bọn họ tiểu thị còn nhỏ tuổi không có kinh nghiệm, gấp đến độ không biết
gì chạy đến hỉ đường báo lại tang.
Ai, chúng tân khách đồng tình phủ thừa tướng, lúc này
thật sự là không ra thể thống gì. Nếu là nhà của các nàng, các nàng hội giấu diếm
tin người chết, mặt khác an bài một chút rể lên kiệu hoa, trước đem việc này hồ
lộng đi qua nói sau, hiện tại, sở hữu tân khách đều là biết chú rể mất.
“Nghiệt súc, nghiệt súc!” Ngọc thừa tướng tức giận đến
cả người run run, trị gia không nghiêm, nàng về sau như thế nào ở trước mặt đồng nghiệp
sống yên?
Chú rể đã chết mất mặt không chỉ có là phủ thừa tướng,
hắn còn làm mất mặt Bắc Cương vương phi, thông gia làm không thành liền thành
oan gia. Trưởng tử tuy là Phượng hậu, nhưng là có như vậy một cái đồng phụ đệ đệ,
hắn ở hậu cung sợ là cũng bị người nhạo báng.
“Đã Ngọc công tử đã chết, vậy việc hôn nhân liền xoá bỏ,
bản điện hạ cáo từ.” Thiếu nữ lửa giận tăng vọt mang người của chính mình muốn
đi.
“Đợi chút, cái kia nghiệt súc, cái kia nghiệt súc......"
Ngọc thừa tướng một phen bám trụ Đan Nịnh quý nữ, muốn nói cái gì đó.
Đan Nịnh quý nữ cười khẩy nói: “Hay là thừa tướng đại
nhân muốn làm cho bản điện hạ cưới của ngươi nhi tử thứ sau? Quý phủ như thế
gia giáo, bản điện hạ không dám xưng hô thừa tướng đại nhân bà bà.” Vung tay một
cái, nhanh chóng rời đi phủ thừa tướng.
Nàng không phải cái kia ý tứ a, chưa hôn nam tử mất
không thể nhập phần mộ tổ tiên, Ngọc Linh Lung là nàng yêu thương con, nàng
không thể làm cho hắn trở thành cô hồn dã quỷ.
Việc vui biến thành tang sự, các vị tân khách tiến lên
an ủi vài câu rồi ào ào rời đi, trong lúc nhất thời, đại phủ thừa tướng lạnh
lung tĩnh mịch, tân khách không còn một người.
Đan Nịnh quý nữ phủ đệ giăng đèn kết hoa, liên can
hoàng thân quốc thích tất cả đều ở đây. Tân nương là nữ hoàng thân muội muội, nữ
hoàng vì muội muội làm người chủ hôn. Mọi người ở hỉ đường đang chuyện trò vui
vẻ, chờ đợi tân nương nghênh đón chú rể trở về bái đường.
“Bẩm báo nữ hoàng bệ hạ, Phượng hậu bệ hạ, vương phi cửu
thiên tuế, việc lớn không tốt, chú rể Ngọc công tử nhảy lầu bỏ mình, tân nương
Nịnh điện hạ chính nổi giận đùng đùng trở về rồi.” thị vệ chạy về phủ đệ báo tin.
Một hòn đá làm xao động cả mặt biển, mọi người trợn mắt
há hốc mồm, thiếu niên cương liệt, cư nhiên vì không thể gả tâm nghi người mà
chết.
Ngọc Linh Lung tử nguyên nhân chỉ có một, Trấn Quốc
vương phi cùng thế tử tướng quân không cho Phương phu nhân cưới sườn phu! Mọi
người ánh mắt tề xoát xoát nhìn phía Trấn Quốc vương phi.
“Đều nhìn bổn vương phi làm gì? Phương phu nhân đối hắn
vô tâm, không muốn cưới, chẳng lẽ bổn vương phi có thể bắt buộc nàng sao? Chê
cười, nam tử ái mộ nữ tử, nữ tử liền nhất định phải cưới vị kia nam tử
sao?" kiêu hoành Trấn Quốc vương phi mắt lạnh quét ngang toàn trường, mọi
người tất cả đều câm như hến.
Lời của nàng không phải không có lý, bởi vì Phương
Nghi Vân luôn luôn đứng ở trong phủ, chưa từng có trêu chọc qua Ngọc Linh Lung,
triều thần cho nhau bái phỏng, bọn họ vài lần gặp mặt cũng chưa nói gì.
Hắn thuần túy là tương tư đơn phương. Mọi người oán thầm,
nàng này không hiểu thương hương tiếc ngọc, kinh thành đệ nhất mỹ nhân tâm gửi
sai người.
Nữ hoàng mặt buộc chặt, Phượng hậu trên mặt lúc đỏ lúc
trắng, hắn vạn vạn không nghĩ tới, chính mình đồng phụ đệ đệ cư nhiên làm ra
như vậy chuyện ngu xuẩn.
Ngọc Linh Lung đã chết thì thôi, nhưng là hắn lại liên
lụy đến người nhà.
Thành thân ngày chú rể nhảy lầu tự sát, đối tân nương
là nhiều điềm xấu a, đắc tội Bắc Cương vương phi, đắc tội nữ hoàng bệ hạ, hắn ở
hậu cung ngày sợ là không dễ chịu.
Hắn cư nhiên như vậy suy nghĩ nông cạn !
Thiên Đan Phong đứng ở góc xó cách mọi người khá xa sắc
mặt tái nhợt, cảm thấy một trận hoảng hốt.
Nghi Vân, Nghi Vân nếu biết hắn làm cái gì, sợ là vĩnh
viễn đều sẽ không tha thứ hắn.
“Đan Phong, Đan Phong, ngươi làm sao vậy, vẻ mặt như vậy
khẩn trương?” Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết, nghe được Ngọc
Linh Lung tin người chết, Phương Nghi Vân thực bi thương, nhưng còn so ra kém
người bên cạnh dị thường.
“Hắn đã chết, hắn......” Thiên Đan Phong không dám tiếp
tục nói, sợ trong lời nói bại lộ cái gì.
“Đúng vậy, một người tuổi còn trẻ sinh mệnh cứ như vậy
điêu tàn.” Phương Nghi Vân thở dài nói: “Hắn rất không quý trọng chính mình. Ta
không phải hẳn là nói được như vậy tuyệt, hại hắn bị người nhạo báng, hại hắn bị
buộc lập gia đình. Hắn chết ta có liên quan rất lớn. Nơi này không chuyện của
chúng ta, đi thôi, hướng bệ hạ bọn họ cáo từ, chúng ta hồi phủ chuẩn bị chuẩn bị
đi phúng viếng.”
Hắn đã quý nàng, nàng liền đi gặp hắn cuối cùng một mặt
đi. Nơi này mọi người truyền thuyết, nhân sau khi mất, linh hồn một chốc sẽ
không rời đi di thể chung quanh.
“Nghi Vân, Ngọc công tử là vì ngươi mà tử, ngươi nếu
đường đường nữ nhi liền phụ khởi trách nhiệm đến.” Đi đến Phương Nghi Vân vợ chồng
trước mặt, Trấn Quốc vương phi vẻ mặt ngưng trọng nói.
Bởi vì Thiên Đan Phong cổ quái, mọi người không có rất
dám tiếp cận hắn, nhưng đều sườn lỗ tai, lắng nghe bọn họ nói chuyện.
“Mẫu phi, Nghi Vân mặc dù đối Ngọc công tử vô tâm,
nhưng nói quá nặng thương tổn hắn, làm cho hắn suy nghĩ tiêu cực. Nghi Vân nguyện
hoàn toàn chịu trách nhiệm.” Chính là loại này trách nhiệm thế nào chịu? Người
chết rồi là không thể sống lại a.
“Xứng âm hôn.”
“Xứng âm hôn?” Phương Nghi Vân Thiên Đan Phong trăm miệng
một lời hỏi,“Cái gì là xứng âm hôn?”
Dạo này tốc độ hơi chậm nhỉ, nhưng văn phong đỡ QT hơn mấy chap trước =)) Nhưng mà nói chung là vẫn còn nhiều chỗ chưa mượt lắm :x
ReplyDeleteMà lần này cô bị lỗi chính tả nhé =))
Mấy lỗi này tôi đọc thì không sao, cơ mà sợ gặp mấy bạn reader khó tính thì không chịu, thấy mấy bạn ấy bắt lỗi trên confession dữ quá =))
P/s: Không comt thôi nhưng tôi theo dõi đều đều đấy nhé =))
hix dạo này ta hơi bận, tối có thời gian rãnh là edit liền, nhiều khi mắt mờ đánh chữ bị lỗi..., nàng thấy thì cmt báo ta với, ta sửa nhé..hhihi
Delete