CHƯƠNG 1
Edit: Ngưng Sương
Đầu tháng năm, khí hậu đã có chút
nóng, hừng đông buổi sáng lại tới rất nhanh.Khi trời vừa tờ mờ sáng thì Phương
Thúy Oanh đã tỉnh lại, nhẹ nhàng buông Nữu Nữu trong lòng, chỉnh tốt góc chăn,
cẩn thận xuống giường.
Hôm nay là ngày nàng xuất giá, tuy
rằng gả đi lần thứ hai không có gì phải phô trương, nhưng dù sao cũng nên thu
thập một chút,vì thế nàng mới thức dậy sớm hơn so với ngày thường.
Ra khỏi phòng, đi vào phòng
bếp.Giống như mọi ngày nhóm lửa để thổi cơm,nguyên gia đình đang chờ nàng làm
điểm tâm
Rửa sạch mễ lao bỏ vào trong nồi,
lại đổ thêm một chút nước. Trong thời gian chờ cháo chính, Thúy Oanh bắt đầu
xắt củ cải
“U, đệ muội, hôm này là ngày lành
của ngươi, tại sao còn ở trong phong bếp.Việc này để ta đi, ngươi mau chút sửa
soạn”.Nồi cháo bóc nhiệt khí, củ cải đã xắt tốt, rau dại đã chuẩn bị đủ.Đại cô
Lâm Hà vừa ngáp vừa bước vào.
Thúy Oanh cũng không cùng nàng
khách khí, bỏ xuống tạp dề, múc nước rửa tay: “Cũng gần xong rồi, chỉ còn chờ
cháo chín. Đại tỷ ở đây nhìn một chút là được, ta đi gọi Nữu Nữu dậy.”
Khi nàng đẩy cửa vào phòng, thấy
trong chăn động đậy, Thúy Oanh liền biết, Nữu Nữu khẳng định đã tỉnh.Nàng đi
lên phía trước, quả nhiên nhìn đến cặp mắt đen lúng liếng đang mở to xem nàng.
Đem Nữu Nữu rửa mặt thay quần áo
xong, liền nắm tay nàng hướng phòng bếp đi. Nữu Nữu mới hai tuổi, bước đi còn
không vững chắc.
Lâm Hà thực khách khí nói nàng
không cần phải xuống phòng bếp lần nữa.Thúy Oanh im lặng,múc hai bát cháo, gắp
chút đồ ăn bỏ vào,đem về phòng chính mình ăn.
Ăn điểm tâm xong, thu thập tốt bát
đũa, trời đã sáng hẳn. Thúy Oanh nhìn trời một chút, đánh giá cũng sắp tới giờ
thìn.Tập tục trong thôn, đều là sáng sớm đón dâu.Nàng nghe nói nhà trai bên kia
chuẩn bị một bàn rượu mừng, hắn là con trưởng, dù sao cũng phải tổ chức náo
nhiệt một phen.
Tiệc rượu được tổ chức vào buổi
trưa,trong nhà có rất nhiều chuyện phải làm cho nên hắn sẽ đến đón nàng sớm
chút.
Thúy Oanh trong lòng nghĩ, động
tác càng thêm nhanh nhẹn.Sau khi vào phòng, nàng mở ra mộc thùng được sơn màu
hồng, lấy ra áo la quần ngày thường cùng với cái yếm cấp Nữu Nữu mặc, sau đó đi
ra ngoài.
“Chúc mừng muội muội, đại tỷ lại
đây hưởng chút không khí vui mừng, muội có việc gì muốn giúp,cứ việc nói”.
Người còn chưa vào cửa, thanh âm Lâm Hà đã truyền đến.Vừa dứt lời, Lâm Hà cùng
bà bà Trương Thị bước vào, Trương Thị mặt bình tĩnh, đi đến trước giường, mở ra
tay nải quần áo.
Thúy Oanh đã sớm đoán được Trương
Thị sẽ tới,cho nên mới như vậy mau.Nếu trong lòng đã hiểu,thì cần gì phải ngạc
nhiên.Tùy ý nàng lật tung tay nải,chính mình thì ôm Nữu Nữu ở bên cạnh nhìn.
Cẩn thận kiểm tra xong, Trương Thị
xác định Thúy Oanh không có bí mật mang đồ gì theo mới dừng tay lại, xoay người
ngồi xuống băng ghế dài cạnh bàn, chân bắt chéo,mắt lạnh nhìn.
Lâm Hà cười đi lên: “Nữu Nữu đến,
đại cô ôm”
Nữu Nữu không vươn tay đi qua để
nàng ôm, ngược lại càng hướng trong lòng Thúy oanh chui,quệt miệng giương mắt
nhìn nàng.Nữu Nữu chưa bao giờ rời đi bên người Thúy Oanh,đối với người khác
cũng không thân thiết gì.
“Nữu Nữu, để cho đại cô ôm một
chút, nương dọn dẹp xong sẽ ôm ngươi đi chơi." Thúy Oanh cúi đầu, nhẹ
giọng dỗ Nữu Nữu, chỉ như vậy, nàng mới bằng lòng làm cho Lâm Hà bế đi qua.
Nữu Nữu rời đi sau, Thúy Oanh bắt
đầu chải đầu,thay một thân y phục màu hồng.Lần này không may giá y mới, cái
nàng mặc vẫn là năm đó nàng cùng Lâm Sơn thành thân mặc, quần áo vẫn mới như
ban đầu, chỉ là người cùng nàng thành thân đã không còn.
Thúy Oanh cúi đầu nhìn cổ tay áo
họa tiết song hỉ, đây đều là nàng năm đó từng mũi kim thêu lên. Không nghĩ tới,
bộ quần áo này còn có thể mặc lần thứ hai. Cám giác thống khổ khi trượng phu
mất đã bị thời gian làm phai nhạt.Chính là do nhìn lại giá y ngày trước mà có
chút thương cảm thôi.
Nhưng cảm giác ấy rất nhanh liền
biến mất , Thúy Oanh cúi đầu thay giầy thêu màu đỏ, đôi giày này chế tạo thật
gấp gáp , nàng không nghĩ mặc hài cũ xuất giá, tuy rằng là lừa mình dối người,
nàng cũng không tưởng bị nhân gọi thành hài cũ.
Quay người nhìn xung quanh,thấy
không có gì không ổn,Thúy Oanh mới bắt đầu đứng thẳng sống lưng, đi đến trước
mặt Trương Thị, cung kính quỳ xuống, dập đầu ba cái.Cho dù Trương Thị có không
tốt như thế nào,nàng vẫn là nương của người chồng trước Lâm Sơn.Năm đó thành
thân thời điểm,nàng chưa dập đầu qua,nay phải theo cửa Lâm gia xuất giá ra
ngoài,nàng dập đầu ba cái,về sau sẽ không còn nợ nần gì nữa.
Trương Thị vẫn ngồi im, thoải mái
hưởng ba cái dập đầu, ánh mắt phiết xuống dưới,trong mắt còn hơi có chút khinh
thường.
Đầu đã dập xong,nàng cũng không
còn thiếu nợ Lâm gia gì cả,vậy thứ Lâm gia nợ nàng, cũng nên tại đây thanh toán
cho xong.Thúy Oanh đứng dậy, phủi bụi vương trên quần đỏ, tay phải duỗi ra:
“Nương, mười lượng bạc”
Trương Thị mặt lúc này liền thay
đổi, hai hàng lông mày dựng thẳng, mắng ra tiếng đến, "Muốn đòi bạc, gả
đến nhà chúng ta, liền con trai cũng chưa sinh ra đến, Đại Sơn cũng không biết
có phải hay không bị ngươi khắc chết , ngươi ở đó còn có mặt mũi đòi
tiền."
Thúy Oanh không ầm ỹ cũng không
nháo, câu môi cười, "Một khi đã như vậy, gía y này cũng không tất lại muốn
mặc, nên thoát." Người gấp là các
nàng, nàng căn bản không sao cả, mặc vào giá y lập gia đình, nàng chỉ mong có
thể cầm đi mười lạng, nếu như nói thoát giá y không lấy chồng, của nàng sáu
mươi bảy lượng để dành, Trương thị một phần đều đừng nghĩ xâm chiếm, mà ngày đó
đem nàng gả đi ra ngoài thu được bạc, cũng không phải là chừng đó bạc.
Trương thị bị lời nàng nói làm tức
giận ,thoát cái liền đứng lên, hai tay nhất xoa, đang định lại mắng, Lâm Hà vừa
thấy không ổn, vội đem Nữu Nữu hướng Thúy Oanh trong lòng nhất tắc, đi lên đem
Trương thị kéo đến một bên.
"Nương, hôm kia không phải đã
muốn bàn xong , ngài đừng luyến tiếc điểm ấy bạc, kỳ thật Triệu gia bên kia chỉ lấy năm lượng bạc sính
lễ, chúng ta chỉ bỏ thêm mười lượng mà thôi, nhưng nếu chuyện này thất bại,
Triệu gia bên kia thật không tốt công đạo.Huống hồ, nàng nếu không lấy chồng,
chúng ta chịu thiệt không phải càng nhiều." Lâm Hà liều mạng kiềm Trương
thị đang muốn mắng người, nhỏ giọng ở nàng bên tai nói thầm.
Trương thị nghe xong lời Lâm hà,
cuối cùng nhịn xuống ý định mắng người, khả tức giận vẫn là không giảm, hồng
hộc thở phì phò, ngực khởi phập phồng, nhớ tới lại muốn lấy ra đi mười lượng
bạc, cái loại này đau lòng, tức giận càng thêm giảm không được.
Lâm Hà lại ở bên nhỏ giọng khuyên
một hồi lâu, Trương thị thế này mới cực không tình nguyện theo bên người trung
y lấy ra hà bao, lấy mười lượng đưa cho Lâm Hà, quay đầu liền ra phòng.
"Nương để dành bạc cũng không
dễ dàng, nay xuất ra mười lượng cho ngươi thêm đồ cưới, thật sự là rất thương
đệ muội ngươi , sau này nên nhớ rõ nhà chúng ta chỗ tốt, đừng ra này cửa, liền
đã quên chúng ta." Lâm Hà một bên đem bạc giao cho Thúy Oanh, một bên
miệng lải nhải , chỉ sợ này bạc cấp trắng, dù thế nào ngoài miệng cũng muốn
thảo điểm tiện nghi.
Thúy Oanh chỉ để ý cầm bạc, để vào
hà bao của chính mình,sắp xếp lại quần áo bỏ vào trong tay nải màu lam, trong
tai căn bản không có nghe lời nàng nói, đem nhân ép tái giá, còn muốn nàng nhớ rõ Lâm gia hảo chỗ, thật sự là thiên
đại chê cười.
Mang tay nải trên lưng, ôm lấy Nữu
Nữu, Thúy Oanh không hề lưu luyến bước ra Lâm gia cửa lớn.
Ngoài cửa lớn, đã muốn ngừng một
chiếc Ngưu xe, hắc trâu trên người mang hồng trù, hiện ra vài phần không khí
vui mừng. Trên Ngưu xe , đứng một gã lưng hùm vai gấu hán tử,người khỏe mạnh
lại cao, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, bộ dáng rất đoan chính.
"Triệu Cường, vui đến ngốc
rồi sao , còn không mau đem nàng dâu ôm lên xe." Lâm Hà cười hô lớn, lời
này làm cho nhìn chằm chằm Thúy Oanh xem Triệu Cường tỉnh lại thần đến, thẹn
thùng gãi đầu, ba bước cũng hai bước đi lên, vươn tay một cái đã đem Thúy Oanh cùng
Nữu Nữu ôm lấy, quay lại đầu đem các nàng đặt trên Ngưu xe.
"Đại tỷ, chúng ta đây đi
rồi." Đợi Triệu Cường lên Ngưu xe, hắn quay đầu cùng Lâm Hà nói tạm biệt,
vung roi, trâu chậm rì rì đi về phía trước.
Thúy Oanh không có quay đầu liếc
mắt một cái, những người này không bao giờ là người nhà của nàng nữa, đã muốn
không đáng nàng nhìn lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
tân Văn, nông phụ hạnh phúc cuộc sống nga!
Comments
Post a Comment